MỘT CÕI ... RUNNING
Có một anh bạn rủ sáng CN dậy sớm chạy vòng công viên, nhưng không khoái lắm vì “ đường chạy vòng quanh, một vòng tiều tụy”, chạy gì mà cứ đi vòng đi vòng lại cái vòng tròn bé tí, trong khi bước chạy lãng du là phải “ Từ lời bể sông nghe ra từ độ suối khe”, bước chạy phải từ từ nhẹ nhàng như con suối chảy, sau thăng hoa ra sông lớn và bể sâu.
Tuy nhiên sáng CN mà ngủ nướng thì cũng phí
Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì
Do đó dù tối qua làm vài ba chén nhưng cũng xách giày đi chạy, dù trời hơi lạnh nhưng mặc kệ cho “ Ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân thì”
Mặc dù cũng biết là tự mình quyết định thôi, mọi lời bình luận đều vô nghĩa vì làm sao biết được “ Lời nào của cây lời nào cỏ lạ”, đâu phải ai cũng như nhau, nếu mình ở SG thì chắc cũng:
Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua
Cuộc sống SG nó đơn giản thế, buổi chiều đi làm về lai rai vài chai bia chờ cơn mưa chiều chợt tạnh và thế là một ngày thật nhẹ trôi qua, và cứ thế ngày nối ngày, một đời thật nhẹ cũng trôi qua.
Nhưng miền Bắc 4 mùa thì nó khắc nghiệt và sóng gió hơn, làm tâm hồn con người bồn chồn như vó ngựa:
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa
Chạy ở công viên Lê nin bao kỷ niệm thời sinh viên Boly technic hiện về, nắng non tơ dọi qua kẽ lá, mây vẫn phủ kín bầu trời lạnh giá, mồ hôi đổ ra như sông vì nóng, thật là
Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Bỗng có 1 dàn thiếu nữ chạy lên hỏi : Chú ơi, đường vào nhà cười ở đâu ạ? Chú ư? ừ cũng đúng hơn 40 tuổi rồi, tuổi thanh xuân chỉ tìm lại qua hình bóng của tuổi trẻ mà thôi
Con tim yêu thương vô tình chợt gọi
Chợt thấy trong ta hình bóng con người
Hành trình trở về mưa bay lất phất, tiếc là trưa quá không chạy nốt lên hồ gươm, thấy lòng thư thái
Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà.
Sự vô biên đến khi ta đạt tới trạng thái vô lượng vượt 20 km, nếu như vô biên là cánh vạc mang buổi chiều về trong mùa lá rụng, thì vô lượng là khi con người ta đã phá vỡ giới hạn của riêng mình.Để rồi đôi khi lãng du như người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố, bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường, có lẽ vì con đường xưa đã quên đôi bàn chân vì đã lâu chưa về lại.
“ Một cõi đi về” phải chăng là hành trình đường chạy là do ta vạch ra, phá vỡ mọi ràng buộc, thênh thang dù trên hai vai ta mang nặng trách nhiệm với cuộc sống, như vầng nhật nguyệt, nhiều khi cũng phải empty để khỏi:
Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.
Nguyễn Ngân - Đồng sáng lập 75Marathons