HỒI KÍ RACE #TiềnPhongMarathon2022
Tôi là người có thể lực tốt nhờ rèn luyện thể thao và sinh hoạt điều độ từ rất lâu rồi. Cũng vì lẽ đó mà tôi hơi lạm dụng sức khoẻ vốn đang có.
Cụ thể là ngoài thời gian làm việc, chăm lo việc nhà, tôi miệt mài chạy, bất chấp nắng mưa, gió rét… vì tôi thích nó & tôi thấy khoẻ, vui, hạnh phúc vì được chạy, chứ hoàn toàn không vì mục đích nào khác. Chả thế hồi chạy Uprace (vì trẻ em mổ tim), có ngày buổi sáng tôi chạy 42,25km với 3:58, buổi chiều tôi lại xuống chạy và đi bộ thêm 21km, ngày hôm sau vẫn váy áo giầy cao gót lái xe đi làm bình thường; tháng chạy kỉ lục là hơn 500km; tròn 1 năm chạy đạt hơn 3.800km.
Tất cả mọi thứ đều ổn, không có gì ảnh hưởng bởi tôi chạy.
Cũng chính vì lẽ đó mà tôi chủ quan, đến độ vừa mới ngày 6/3 chạy full Marathon ở giải VPbank, với 3:52, thì ngay sau 3 tuần (tức là ngày 27/3) lại sấp ngửa bay vào Côn Đảo để tham gia chạy race Tiền Phong, với 4:08.
Tôi luôn tự tin về sức khoẻ, ngay cả khi có triệu chứng bất thường mà cứ nghĩ nó đang bình thường, nên trước race Tiền Phong thấy phần trên người mỏi lắm, tôi cũng tặc lưỡi đổ tại mình tập cho race. Sáng trước hôm bay Côn Đảo, ngủ dậy thấy uể oải vô cùng, vai gáy mỏi khác lạ, tôi còn bảo ck “sau đợt này chắc em mua cái đệm khác, đệm này nằm đau người quá…”
Chiều đi làm về sớm tới phòng khám tét covit âm tính, đủ điều kiện tham gian race, nên tôi tin là mình chả bệnh tật gì cả.
…
Sáng 27/3 dậy từ sớm, bước vào toilet, cả phần phía lưng vai tôi đau vặn… ngồi nghe ngóng và nghĩ “có lẽ cả ngày trước đi máy bay ngồi vật vờ nên vậy”; rồi ra đóng bộ áo quần giầy mũ… bước vào race với tinh thần cực kì phấn trấn.
May mắn nên được cậu em supports cho từ đầu tới cuối, từ nước, gel, muối không phải cầm; tốc độ cũng được định sẵn, tôi chỉ có mỗi 2 việc. Đó là chạy đúng pace và xinh tươi trước NAG.
Chạy xong HM với 1:55 gì đó, thêm 7km tiếp theo đều chân như vắt chanh. Cậu em còn liên tục động viên bà chị “tốt lắm c Hường ơi, tốt lắm c Hường ơi…”
4km dốc rất nhiều người đi bộ, nhưng tôi như chiếc tàu ngầm.. cứ chạy bước nhỏ, bước nhỏ.. từ từ vượt qua từng người, từng người một…
37km băng qua 1 cách ngoạn mục, cậu em nói “pace trung bình hiện giờ quanh quẩn đâu đó 5:32:33/1km đấy chị, cố lên cố lên chị, tốt lắm tốt lắm…”
Nghe vậy tôi vui lắm, nhưng thực sự tôi thấy bắt đầu không ổn, bước chân bắt đầu nặng nề, hít sâu để thở hắt ra thật mạnh mà cảm thấy hụt hơi vô cùng tận (điều này tôi chưa từng gặp trong cuộc đời chạy bộ).
Km39, tôi thành thật với cậu em “không kịp rồi Long ơi”. Và bắt đầu những bước chân cực kì tệ hại. Phía sau chị Chang camen bắt đầu vượt lên. (Chị về đích với 4:03).
Cậu em thấy vô lý, nên càng hối thúc “chị cố lên, chị làm được mà, 37km chị làm tốt, ko thể nào bỏ phí thế chị ơi”, tôi cáu nên bảo “em nói ít thôi, chị mệt lắm”.🙄(May mà cậu ấy không giận😁)
Tuy nói vậy, nhưng vẫn cố hít thật sâu để lấy hơi mà không được, thật sự không hít nổi, thậm chí nó làm tôi lê lết hơn….
Lại một lần nữa thành thật “Long ơi, em kéo chị, mà chị không hoàn thành mục tiêu sub4 thì thật sự xấu hổ với em lắm”.😰
Cậu em động viên “không, chị làm tốt lắm, chị không đi bộ bước nào là tốt lắm rồi, hôm nay nắng và dốc nên chị đừng nghĩ ngợi gì, cố lên chị”.
Về tới đích với 4:08 lẻ, bước chân tôi như chùn lại, hơi thở gấp gáp… nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh.
Trang (vợ Long) dìu tôi ra bể đá ngâm chân… rồi chờ đợi các anh chị em trong nhóm hoàn thành rồi vội đưa nhau về hómtay.
Chiều đó tôi nằm nhà nghỉ, nhưng mỗi lần dở mình là thấy đau lồng ngực và thục ra tận phía sau… chân tay mỏi thì đương nhiên rồi, nên tôi cũng chỉ nghỉ đơn giản là mỏi mệt sau chạy.
Sáng sau tôi nghỉ ngơi, chiều ra sân bay thì mình tôi bị lỡ chuyến, nên vật vờ chờ tới sáng hôm sau nữa mới có chuyến bay về. Dù mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, tôi vẫn cố vui tươi và hai buổi sáng còn dậy chạy nhẹ để phục hồi sau race, bắp chân và đùi thì rất ổn. Nhưng thật sự, trưa ngày 29/3 đáp Nội Bài, tôi mệt lả, đến nỗi cả chặng đường từ NB tới Thanh Oai (về giỗ bố) tôi không nói với ck 1 câu, mắt cứ nhắm nghiền nhưng cũng không ngủ nổi.
Tới nhà mẹ, tôi sắp sảnh đồ thắp hương rồi lên giường nằm co coắp.. nhà có đầy đủ mẹ và các anh chị em, nhưng tôi không muốn nói chuyện gì vì quá mệt.
23h đêm về tới nhà ngoài Hà Nội, đầu bắt đầu đau, sốt, rát họng… uống 3 viên Ibuprofen rồi đi ngủ.
Sáng sau ngoài hâm nóng người, đầu biêng biêng thì thêm quả nước mũi ngào ngạt…
Do công việc bị dồn ứ mấy ngày nên uống mấy viên thuốc xong tôi vẫn lái xe đi làm. Nhưng tới 3:40p chiều thì trụ không nổi nên phải về.
Tối tét lên 2 vạch đỏ au. Đêm đó tôi đau nhức toàn thân, không cựa được người, mỗi cái hít thở đều khiến lồng ngực như có cú thúc mạnh. Tình trạng ấy kéo dài tới sáng sau.Tôi đã khóc…
Tôi nghĩ mình bị nặng và có khi phải nhập viện, nên gọi bác sĩ gia đình; được thêm bà chị trấn an và đưa thuốc cho uống, rồi mở Youtobe ra ngồi tập thở, uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây… và sáng nay thì tôi đã đỡ hẳn. Không còn đau người, ho không đau ngực, nước mũi không đổ ra nữa. Nói chung tình trạng khá hơn! Nhưng có lẽ sau cú đúp này sức khoẻ của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng phần nào.
Kể lể dài lê thê cũng để mọi người biết chi tiết mà rút ra kinh nghiệm cho chính bản thân mình.
Chạy là môn thể thao cơ động, rẻ (nếu mình không đua theo mốt), chạy ngoài việc giữ cân tốt thì còn đem lại cho ta nhiều niềm vui và hạnh phúc, giảm stress sau thời gian làm việc căng thẳng. Nhưng luôn phải lắng nghe cơ thể, nếu cảm thấy bất thường hoặc không ổn ở bất cứ vị trí nào trong cơ thể, phải dừng ngay, đứng cố.
Tránh để những điều đáng tiếc xảy ra, khi mục đích chạy của chúng ta là niềm vui & hạnh phúc!
P/s: ảnh không liên quan, cơ mà hôm nay nom cái Hườn cũng thuỳ mị phết các ông nhề, mỗi tội chụp ảnh bằng điện thoại đểu, nên nhiều ngoặc đơn ngoặc kép quá.😜😎